CON RỂ QUYỀN QUÝ CHƯƠNG 96, TRUYỆN MỚI NHẤT 2023 CỰC HAY VÀ HẤP DẪN

-

‘Tâng tối đa của chung cư Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam nhìn không gian tối om trước mặt, lọ đựng hoa vừa bị xô vỡ vạc đủ để biểu thị sự hoảng hốt trong tâm cô. Chín tiếng tối, khung trời đã hoàn toàn tối đen, cả cao ốc vắng vẻ rét mướt lẽo. Lâm Ngữ Lam đã hết nhớ nổi bao thọ rồi bản thân khôñg tăñg ca muộfi như thế nàyiữa, tuy cô rất cuồng nhiệt trong công việc nhưng lại không cảm giác hứng thú một chút nào với việc tăng ca, lý do rất đối kháng giản, sợ hãi bóng tối! Lâm Ngữ Lam cũng lưỡng lự mình bao gồm tật xấu này từ bao giờ, buổi tối om sẽ khiến cô cảm giác hoảng sợ, bình thường cho dù trong lúc ngủ, cô cũng nên bật đèn ngủ. Lúc này lại là một ngoại lệ, dự án công trình bốn bệnh dịch viện, so với Lâm Thị nhưng mà nói là khôn xiết quan trọng, Lâm Ngữ Lam nhưng đã bận rộn là quên mất thời gian, mang đến tận tích tắc khi toàn bộ đèn vào phòng thao tác đều tắt ngấm, cô bắt đầu ý thức được trời đã tối rồi. Bóng đêm tới đột ngột khiển mang đến Lâm Ngữ Lam cảm giác hoang mang, cô ấn công tắc mấy lần, dòng đèn treo lúc đầu sáng ngời bây chừ không bội phản ứng lại chút nào, hôm nay Lâm Ngữ Lam mới nhớ ra, từ bây giờ thư ký kết Lý sẽ nói với cô, chín giờ đồng hồ tối toàn cục CBD đều cần kiểm tra mạch điện, toàn bộ công tắc ngưồn điện đều nên tắt hết. Cả cao ốc phần lớn vắng vẻ, Lâm Ngữ Lam đi từng bước ra ngoài, giày cao gót vạc ra tiếng vang “cộc cộc” trên mặt đất, âm thanh này vang vọng ra bên ngoài, từ cuối hiên chạy dài vòng trở lại, vọng lại vào tai Lâm Ngữ Lam, khiến cho tim cô càng đập nhanh hơn. hiên nhà màu black trước mặt giống như không có điểm kết thúc, thông thẳng xuống vực thảm. Trái tim Lâm Ngữ Lam khiêu vũ lên đập thình thịch dữ dội, điện thoại thông minh của cô cũng hoàn toàn hết pin, hoàn toàn tắt máy rồi, chẳng thể phát ra được chút ánh sáng bé dại nhoi nào mang lại cô. Bàn tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam vịn vào tường, chậm rãi đi về phía trước, thang sản phẩm hoàn toàn chấm dứt hoạt động, không hề cách như thế nào khác, chỉ rất có thể đi bậc thang bộ. Xuất hiện chống lửa của cầu thang cỗ ra, một mùi hương vị không khô thoáng phả vào khía cạnh cô, giờ vọng to đùng vang lên mặt tai khiến cô sợ đến mức trái tim đang nhảy lên đến mức tận cổ. Cho dù là một người bầy ông trưởng thành, một thân một mình đi vào tòa nhà rộng lớn vắng vẻ về tối om này cũng sẽ sợ hãi, càng không cần phải nói một bạn phụ nữ, độc nhất là một cô gái sợ tối. Lâm Ngữ Lam nhìn cầu thang đen kịt trước mặt, nhị chân y hệt như bị tưới chì lên, không đủ can đảm bước xuống, vào bóng về tối kia hình như lúc như thế nào cũng hoàn toàn có thể xuất hiện tại vật gì đó đáng sợ. Lâm Ngữ Lam tiếp tục hít sâu mấy hơi, lấy anh dũng đi về phía cầu thang. Đột nhiên, một tiếng động mập từ sau sườn lưng Lâm Ngữ Lam vang lên. Lâm Ngữ Lam hét một tiếng thật to, quay phất đầu lại, hóa ra là ô cửa chống cháy mà cô vừa buông tay ra sẽ đóng lại rồi, Lâm Ngữ Lam cảm xúc trái tim mình sắp đến nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi. Bao quanh tối om, thân thể Lâm Ngữ Lam bất giác run lên, môi trường thiên nhiên không khí lúc nào cũng ẩm ướt cùng với giày cao gót bên dưới chân đều làm cho Lâm Ngữ Lam thiếu vắng cảm xúc an toàn. Bàn tay nhỏ dại của Lâm Ngữ Lam vịn vào ước thang, lừ đừ bước từng bước một xuống bậc thang, một cơn gió giá buốt từ sau lưng Lâm Ngữ Lam thổi đến, Lâm Ngữ Lam sợ tới mức toàn thân run rẩy, nếu hoàn toàn có thể nhìn rõ sẽ có thể phát chỉ ra gương mặt bé dại nhắn của Lâm Ngữ Lam vẫn tái xanh, cô thiệt sự rất sợ, mắt không dám nhìn về phía sau, chỉ có thể mặc mang lại cơn gió rét mướt này ùa vào sau lưng mình, cô cảm thấy trong bóng về tối này, mình sắp không qua khỏi mang đến nơi rồi, lần giày cao gót dưới chân va chạm với mặt đất phần đông sẽ phân phát ra music “cộccộc”, không xong xuôi vang vọng vào hành lang. Cây chổi được đặt trong góc tường y hệt như một tín đồ lùn kỳ dị, khua đôi tay về phía Lâm Ngữ Lam. Trong lúc không chú ý mắt Lâm Ngữ Lam đang ươn ướt rồi, trái tim tiếng phút nào cũng treo ngược lên cổ họng, Lâm Ngữ Lam chưa khi nào có cảm giác bạn dạng thân bản thân lại bơ vơ như thế này. Đột nhiên một vệt sáng lộ diện trước khía cạnh Lâm Ngữ Lam, bóng dáng màu đen kéo dãn dài từ vào vùng sáng rồi lại chìm vào bóng buổi tối một lần nữa. Lâm Ngữ Lam lại thét một giờ đồng hồ chói tai, xoay đầu chạy lên tầng trên. “Chủ tịch Lâm?” các giọng nói đầy sức hút của Trương Thác vang lên. Các giọng nói của anh y như ánh đèn mờ mờ tỏa ra trên vùng biển đối chọi độc, giống hệt như một khá ấm phủ quanh toàn thân Lâm Ngữ Lam. “Trương… Trương Thác?” Lâm Ngữ Lam dừng chạy, trong tiếng nói tràn đây sự bỡ ngỡ vui mừng. “Là tôi” Trương Thác bật đèn pin trên điện thoại thông minh di động, tăng trưởng dọc theo hành lang, bóng dáng anh rảnh õ trong tầm mắt Lâm Ngữ Lam. Trong nháy đôi mắt khi bắt gặp Trương Thác, Lâm Ngữ Lam xúc hễ tới ý muốn nhào vào lòng anh khóc lớn lên. Lâm Ngữ Lam tá hỏa vươn bàn tay nhỏ tuổi bé ra, lau nước đôi mắt trên mặt, mũi khá hít hít, hỏi: “Anh… Sao anh lại sống đây?” Trương Thác cười cợt cười: ‘Muộn vậy nên mà em còn chưa về nhà, tôi cho xem cố gắng nào, chung cư này bị cắt điện à?” “Ừ, cắt điện nhằm kiểm tra” Lâm Ngữ Lam gật đầu, khóe miệng thoải mái và tự nhiên giãn ra, trong phút giây khi Trương Thác mở ra kia, nỗi sốt ruột trong lòng cô đã bặt tăm toàn bộ. “Được thôi, tôi bảo sao nhưng mà cao ốc này lại tối om như vậy, tôi đi trước, chiếu sáng cho em”” Trương Thác lắc lắc điện thoại thông minh di cồn trong tay, đèn điện hành lang, anh quay lưng về phía Lâm Ngữ Lam, đi xuống dưới tầng. Lâm Ngữ Lam nhìn ánh đèn sáng lên trước mắt, trong tâm địa đột nhiên dơ lên một cảm hứng ngọt ngào. Khóa cửa ngõ của chung cư Lâm Thị có thể mở ra từ bên trong, Lâm Ngữ Lam cũng khá tự nhiên bỏ qua việc Trương Thác vào đây bằng cách nào. Xe của Giang Tĩnh dừng chân ở bãi đỗ xe, khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam với Trương Thác cùng mọi người trong nhà đi ra cũng không bất thần một chút nào, chỉ báo cáo chào hỏi một câu như mặt hàng ngày. Lâm Ngữ Lam ngồi vào bên phía trong xe, khuôn mặt nhỏ dại hơi đỏ bừng, chuyện vừa mới xảy ra là kín đáo của riêng rẽ cô. Một tín đồ nảy sinh ấn tượng tốt với người khác phái thì luôn luôn là trong khi lơ đấng, từng câu hỏi nhỏ, từng lần rung động, ở đầu cuối kết thành tình cảm. Một đêm yên tĩnh trôi qua. sáng sủa sớm hôm sau, Lâm Ngữ Lam dậy nhanh chóng hơn hầu như ngày tròn một tiếng đồng hồ, đó là chuyện mà lại sáng sớm trong ngày hôm qua cô đang quyết định chấm dứt xuôi, cùng Trương Thác trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện giờ cô lại để cho Trương Thác có tác dụng những việc nhà kia, trong tim cũng cảm xúc không được thoải mái. Lâm Ngữ Lam mặc áo ngủ màu xanh lá cây da trời rộng lớn rãi, đi bộ một vòng trong phòng cũng không chú ý thấy bóng hình Trương Thác, trên gương mặt xinh đẹp nhất của cô lộ ra vẻ nghi ngờ. Phía bên ngoài nhà vang lên từng giờ đồng hồ hây hây. Lâm Ngữ Lam nhíu mày ra đi ngoài, phát hiện Trương Thác vẫn đứng đối diện với một thân cây trong sân không xong xuôi vung nuốm đấm trong tay, bây giờ anh sẽ mặc một mẫu quần đùi, ở trần, da thịt lộ ra màu đồng nhẵn láng, các lần Trương Thác vung núm đấm đều để cho cơ sườn lưng hơi gồ lên. Đây là lần thứ nhất Lâm Ngữ Lam thấy được Trương Thác như vậy, mỗi ngày mỗi lúc cô thức dậy, chẳng qua chỉ bắt gặp Trương Thác đang bò trên mặt khu đất lau chùi, cũng đắn đo anh còn có thói quen tấn công quyền. Từng vết sẹo dữ tợn sau sống lưng Trương Thác thu hút ánh nhìn Lâm Ngữ Lam, cô đứng ở cửa ngõ ra vào, cứ bởi vậy lắng lặng chú ý người bầy ông đang đứng vào sân. Đánh kết thúc một bộ quyền, Trương Thác thở ra một hơi, xoay fan lại thì bắt gặp Lâm Ngữ Lam đang đứng ở cửa ra vào, xung quanh hiện lện vẻ tởm ngạc: “Chủ tịch Lâm, em dậy rồi sao?” “Ừm” Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, vươn ngón tay ngọc chỉ vào phía sau lưng Trương Thác: ‘Anh đây là?” “Cái này ấy à” Trương Thác vừa cười vừa khoác áo may ô vào: “Đều là trước đây không biết điều, ưng ý đánh nhau với người ta, ha ha, tôi đi chuẩn bị đồ dùng rửa mặt đến em: Nói kết thúc Trương Thác đi vào trong nhà. “Không cần, sau đây để tôi tự sẵn sàng đi” Lâm Ngữ Lam theo bạn dạng năng vươn tay kéo cánh tay của Trương Thác, hoàn toàn có thể cảm nhận ra độ ấm trên cánh tay người bầy ông: “Còn nữa… sau này những công việc nhà kia, cũng với mọi người trong nhà làm đi.” “Hử?” Trương Thác chú ý gò má tất cả chút ửng hồng của Lâm Ngữ Lam, ngẩn ra một hồi, sau đó gật đầu: “Được”

Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99Chương 100Chương 101Chương 102Chương 103Chương 104Chương 105Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109Chương 110
Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99Chương 100Chương 101Chương 102Chương 103Chương 104Chương 105Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109Chương 110

Ph&#x
F2;ng thẩm vấn buổi tối lạnh lẽo v&#x
E0; ẩm mốc, bao quanh c&#x
F2;n thoang thoảng m&#x
F9;i m&#x
E1;u. Ngủ ở đ&#x
E2;y m&#x
E0; kh&#x
F4;ng gặp &#x
E1;c mộng l&#x
E0; may lắm rồi, thế m&#x
E0; Hứa Tắc c&#x
F3; thể đ&#x
E1;nh một giấc đến tận giờ Th&#x
EC;n hai khắc mới tỉnh, tr&#x
EA;n mặt kh&#x
F4;ng c&#x
F3; vẻ mỏi mệt ch&#x
FA;t n&#x
E0;o.

Bạn đang xem: Con rể quyền quý chương 96


C&#x
F3; tiếng bước ch&#x
E2;n lộc cộc c&#x
E0;ng ng&#x
E0;y c&#x
E0;ng gần nhưng Hứa Tắc vẫn ngồi yên nhắm mắt, l&#x
ED;nh lại l&#x
F3; đầu v&#x
E0;o nh&#x
EC;n: “Ớ, dậy rồi n&#x
E0;y!” Hắn vội v&#x
E0;ng n&#x
F3;i với ra với một t&#x
EA;n l&#x
ED;nh lại kh&#x
E1;c b&#x
EA;n ngo&#x
E0;i: “Mang điểm t&#x
E2;m v&#x
E0;o đi!”

Tr&#x
EA;n chiếc b&#x
E0;n d&#x
E0;i b&#x
E0;y điểm t&#x
E2;m v&#x
E0; từng chồng sổ s&#x
E1;ch, ngay lập tức cả b&#x
E0;n t&#x
ED;nh v&#x
E0; que t&#x
ED;nh của Hứa Tắc cũng được đem tới. Hứa Tắc m&#x
ED;m m&#x
F4;i, giơ tay chỉnh lại t&#x
F3;c rồi đội khăn vấn đầu, n&#x
E0;ng c&#x
F2;n chưa xong th&#x
EC; Luyện Hội phong trần bước v&#x
E0;o, tr&#x
EA;n người b&#x
E1;m đầy tuyết.


“Trời đổ tuyết ư?”

Luyện Hội phủi phủi tuyết b&#x
E1;m tr&#x
EA;n vai: “H&#x
F4;m qua gi&#x
F3; r&#x
ED;t cả đ&#x
EA;m, ngươi kh&#x
F4;ng nghe thấy sao?”

“Kh&#x
F4;ng.”


Ngủ ngon như vậy &#x
E0;, đ&#x
FA;ng l&#x
E0; kẻ b&#x
EC;nh tĩnh hiếm thấy.

Luyện Hội ngồi xuống đối diện n&#x
E0;ng, thuận tay cầm lấy một quyển sổ kế to&#x
E1;n, thong thả n&#x
F3;i: “Trời chưa s&#x
E1;ng Chử Ngự sử đ&#x
E3; đến Bỉ bộ chuyển tất cả sổ s&#x
E1;ch c&#x
F3; li&#x
EA;n quan lại đi, nghe n&#x
F3;i c&#x
E1;c đồng li&#x
EA;u ở Bỉ bộ rất nhớ ngươi.”

Hứa Tắc k&#x
E9;o hộp điểm t&#x
E2;m lại c&#x
FA;i đầu ăn, kh&#x
F4;ng n&#x
F3;i g&#x
EC;.


Nh&#x
EC;n đống sổ s&#x
E1;ch b&#x
E0;y tr&#x
EA;n b&#x
E0;n cũng đo&#x
E1;n được s&#x
E1;ng ni Bỉ bộ chắc chắn nh&#x
E1;o nh&#x
E0;o cả l&#x
EA;n. Mấy t&#x
EA;n đ&#x
F3; nhất định đ&#x
E3; l&#x
F4;i n&#x
E0;ng ra mắng chửi thậm tệ lắm đ&#x
E2;y.

“Hứa Tắc đ&#x
F2;i ăn hối lộ, Hứa Tắc d&#x
E1;m đ&#x
F2;i ăn tiền hối lộ! B&#x
EC;nh thường c&#x
F3; vẻ l&#x
E0; người an phận thủ thường thế m&#x
E0;!”, “Ta biết ngay đ&#x
E0;n &#x
F4;ng m&#x
E0; c&#x
F3; l&#x
FA;m đồng tiền đều l&#x
E0; kẻ kh&#x
F4;ng tin tưởng được, mưu m&#x
F4; đầy m&#x
EC;nh!”, “Ta mới vừa chỉnh l&#x
ED; đống sổ s&#x
E1;ch đ&#x
F3; dứt đấy, mỗi lần chỉnh l&#x
FD; l&#x
E0; mỗi lần vất vả. Th&#x
F4;i h&#x
E3;y ch&#x
E2;m chước mang đến những người kh&#x
F4;ng c&#x
F3; phẩm cấp lại kh&#x
F4;ng c&#x
F3; tiền như ch&#x
FA;ng ta đi, nh&#x
E0; ta tr&#x
EA;n c&#x
F3; phụ vương mẹ gi&#x
E0; dưới c&#x
F3; bé nhỏ cần chăm nu&#x
F4;i nữa…”

Dĩ nhi&#x
EA;n cũng c&#x
F3; những đồng li&#x
EA;u t&#x
EC;nh nghĩa ki&#x
EA;n quyết kh&#x
F4;ng th&#x
EA;m dầu v&#x
E0;o lửa: “Ai th&#x
EC; ta ko biết chứ Hứa Tắc chắc chắn kh&#x
F4;ng l&#x
E0;m chuyện đ&#x
F3;, nhất định Chử Ngự sử đ&#x
E3; c&#x
F3; nhầm lẫn g&#x
EC; rồi, tin ta đi!”


Đối với đ&#x
E1;m người Bỉ bộ xuất xắc n&#x
F3;i l&#x
E1;o n&#x
E0;y, Chử Ngự sử chỉ giả điếc v&#x
E0; sử dụng quyền lực của Ngự Sử kh&#x
F4;ng nể nang trưng thu hết sổ s&#x
E1;ch kế to&#x
E1;n của Bỉ bộ.

C&#x
F3; điều… đ&#x
E2;u cần lấy nhiều đến mức n&#x
E0;y đ&#x
E2;u?

Hứa Tắc buồn bực ăn xong xuôi bữa s&#x
E1;ng, l&#x
FA;c ngẩng đầu nh&#x
EC;n chồng sổ s&#x
E1;ch tr&#x
EA;n b&#x
E0;n, lại chạm phải tầm mắt của Luyện Hội.


“Hứa mỗ phải bắt đầu l&#x
E0;m việc rồi, Luyện Ngự sử muốn ở đ&#x
E2;y gi&#x
E1;m s&#x
E1;t &#x
E0;?”

Luyện Hội c&#x
FA;i đầu nh&#x
EC;n nội dung viết tr&#x
EA;n cuốn sổ thật l&#x
E2;u, bỏ ra ch&#x
ED;t tr&#x
EA;n mặt giấy l&#x
E0; những chữ “同 (đồng)* “ nhỏ, căn cứ v&#x
E0;o đ&#x
F3; m&#x
E0; biết được khoản n&#x
E0;o khớp, những khoảng kh&#x
F4;ng khớp th&#x
EC; d&#x
F9;ng mực đỏ đ&#x
ED;nh ch&#x
ED;nh. N&#x
F3;i thông thường nh&#x
EC;n sơ qua quả thật rất rắc rối phức tạp. Luyện Hội cố gắng kh&#x
F4;ng nh&#x
ED;u m&#x
E0;y, chỉ đ&#x
E1;p: “Dĩ nhi&#x
EA;n rồi, nếu kh&#x
F4;ng l&#x
E0;m sao ta c&#x
F3; thể thấu hiểu nỗi vất vả của mọi người ở Bỉ bộ.”

* 同 (đồng): vào sổ nợ, 同 (đồng) c&#x
F3; nghĩa l&#x
E0; “相同” (tương đồng), l&#x
E0; khớp l&#x
E0; giống nhau. Sau khi xem x&#x
E9;t khoản mục đ&#x
F3; khớp kh&#x
F4;ng, căn cứ v&#x
E0;o đ&#x
E2;u, c&#x
E2;u quan lại bắt buộc phải ghi ch&#x
FA; lại, ngo&#x
E0;i ra c&#x
F2;n phải k&#x
ED; t&#x
EA;n l&#x
EA;n tr&#x
EA;n. N&#x
F3;i t&#x
F3;m lại, nếu khớp số lượng th&#x
EC; đ&#x
E1;nh dấu “同” l&#x
EA;n, kh&#x
F4;ng khớp th&#x
EC; d&#x
F9;ng b&#x
FA;t đỏ sửa lại.


Hứa Tắc kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n g&#x
EC; để n&#x
F3;i, đ&#x
E0;nh chấp nhận h&#x
E0;nh vi gi&#x
E1;m s&#x
E1;t n&#x
E0;y của hắn ta.

Căn cứ tr&#x
EA;n nguy&#x
EA;n tắc b&#x
E1;o c&#x
E1;o kịp thời, khi Hứa Tắc ph&#x
E1;t hiện vấn đề sẽ lập tức chỉ đến Luyện Hội thấy, v&#x
ED; dụ như “Khoản tiền thết yến ban cho Quang Lộc tự* ghi trong sổ l&#x
E0; kh&#x
F4;ng đ&#x
FA;ng tr&#x
EC;nh tự, nhưng người ph&#x
EA; duyệt c&#x
F4;ng văn lại kh&#x
F4;ng chỉ ra”, “Đ&#x
E2;y l&#x
E0; khoản tiền bị th&#x
E2;m hut do biển thủ c&#x
F4;ng quỹ, n&#x
EA;n c&#x
F3; nhưng lại kh&#x
F4;ng c&#x
F3;. Lẽ ra phải đ&#x
E1;nh dấu v&#x
E0;o mục c&#x
E2;u chinh* để thu tiền, nhưng lại kh&#x
F4;ng l&#x
E0;m”, “Khoản tiền c&#x
F2;n dư* sau khi d&#x
F9;ng tu bổ đ&#x
EA; điều vốn dĩ kh&#x
F4;ng được tự &#x
FD; d&#x
F9;ng, nhưng lúc đối chiếu lại thấy kh&#x
F4;ng ch&#x
ED;nh x&#x
E1;c. Quan liêu chủ ty biết nhưng kh&#x
F4;ng b&#x
E1;o, hẳn cũng đ&#x
E3; giấu nhẹm tang chứng vật chứng n&#x
EA;n chuyện n&#x
E0;y cũng kh&#x
F4;ng thấy ai xử l&#x
FD;”…

* quang đãng lộc tự: cung cấp, kiểm tra rượu lễ, thực vật trong c&#x
E1;c buổi tế tự, triều hội, yến tiệc cung đ&#x
EC;nh, yến tiệc &#x
E2;n vinh Tiến sĩ.


* C&#x
E2;u chinh: C&#x
F3; thể hiểu c&#x
E2;u chinh l&#x
E0; đi thu lại những khoản nợ c&#x
F2;n thiếu. Việc n&#x
E0;y vì chưng c&#x
E2;u quan liêu kiểm tra, c&#x
F3; thiếu tức phải thu v&#x
E0; vì quan vi&#x
EA;n thu nợ thi h&#x
E0;nh.

* Khoản tiền c&#x
F2;n dư – Từ gốc l&#x
E0; 回残: D&#x
F9;ng để chỉ khoản thừa lại sau thời điểm tiều đ&#x
EC;nh giao mang lại c&#x
E1;c quan lại phủ sử dụng. V&#x
ED; dụ, triều đ&#x
EC;nh r&#x
F3;t xuống 10000 đồng đến địa phương để tu sửa c&#x
F4;ng tr&#x
EC;nh thủy lợi, nếu sau một năm d&#x
F9;ng hết 8000 đồng, th&#x
EC; 2000 đồng c&#x
F2;n dư lại phải trả trở về. Tiền n&#x
E0;o việc nấy, kh&#x
F4;ng được d&#x
F9;ng tiền của việc n&#x
E0;y mang đến việc kia, nếu cứ sử dụng th&#x
EC; gọi l&#x
E0; tr&#x
E1;i ph&#x
E1;p luật.

C&#x
E2;u chinh sẽ vì chưng quan c&#x
E2;u kiểm kiểm tra, quan lại c&#x
E2;u chinh chịu tr&#x
E1;ch nhiệm tróc nã thu lại. Họ c&#x
F3; một hệ thống quan lại c&#x
E2;u chinh (thu nợ) từ trung ương đến địa phương. Bỉ bộ được xem l&#x
E0; bộ chỉ huy của c&#x
E2;u ch&#x
ED;nh, nếu c&#x
F3; người t&#x
E2;m bất ch&#x
ED;nh nhận hối lộ, th&#x
EC; chuyện nợ thiếu nợ s&#x
F3;t rất dễ xảy ra; Cũng c&#x
F3; trường hợp quan tiền lại d&#x
F9;ng tiền c&#x
F4;ng, giấu tiền thừa kh&#x
F4;ng b&#x
E1;o, trong c&#x
E2;u kiểm th&#x
EC; c&#x
F3; người bao che, l&#x
E0;m giả chứng cứ.


Nếu c&#x
E2;u ph&#x
E1;n phạm lỗi, th&#x
EC; chỉ phạm lỗi kh&#x
F4;ng l&#x
E0;m tr&#x
F2;n chức tr&#x
E1;ch; nhưng nếu cố t&#x
EC;nh biết ph&#x
E1;p phạm ph&#x
E1;p nhận tiền bạc vật chất th&#x
EC; sẽ quy về tội nhận hối lộ.

Luyện Hội kh&#x
F4;ng quan t&#x
E2;m tới kẻ ph&#x
ED;a trước, kẻ ph&#x
ED;a sau mới l&#x
E0; kẻ hắn muốn bắt. Từ c&#x
E2;u quan tiền đến ph&#x
E1;n quan, từ kẻ nhận hối lộ tới kẻ hối lộ, khi tra ra được th&#x
EC; phải “Giết chết”.

Xem thêm: Mỗi tuần một từ ngữ : câu truyện hay câu chuyện hay câu truyện

Trong l&#x
FA;c Hứa Tắc chong đ&#x
E8;n l&#x
E0;m việc th&#x
EC; b&#x
EA;n ngo&#x
E0;i tuyết đ&#x
E3; đổ ngập th&#x
E0;nh Trường An. Trận tuyết n&#x
E0;y k&#x
E9;o d&#x
E0;i m&#x
E3;i kh&#x
F4;ng dứt. Ph&#x
ED;a t&#x
E2;y th&#x
E0;nh rộng lớn nhưng giờ dường như đ&#x
E3; ngủ say, c&#x
E1;c nha m&#x
F4;n b&#x
EA;n trong ho&#x
E0;ng th&#x
E0;nh cũng chỉ c&#x
F2;n l&#x
E1;c đ&#x
E1;c v&#x
E0;i người trực ban, những người đều đ&#x
E3; về nh&#x
E0; nghỉ đ&#x
F4;ng.


Ngoại trừ Thi&#x
EA;n Anh, kh&#x
F4;ng ai nhớ đến Hứa Tắc vẫn c&#x
F2;n đang bị nhốt trong ph&#x
F2;ng thẩm vấn ở Đ&#x
E0;i viện.

Từ sau h&#x
F4;m đ&#x
F3; Thi&#x
EA;n Anh kh&#x
F4;ng nh&#x
EC;n thấy Hứa Tắc về nh&#x
E0; lần n&#x
E0;o, mang lại n&#x
EA;n n&#x
E0;ng bắt đầu nghi ngờ h&#x
F4;m n&#x
F3;i chuyện ở cửa h&#x
F4;ng l&#x
E0; Vương Phu n&#x
F3;i dối m&#x
EC;nh.

H&#x
F4;m ni l&#x
FA;c n&#x
E0;ng đến t&#x
EC;m Vương Phu phái mạnh th&#x
EC; đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c cũng gặp Tam b&#x
E1; mẫu. B&#x
E0; ta trợn mắt nh&#x
EC;n n&#x
E0;ng, sau đ&#x
F3; th&#x
F4;ng b&#x
E1;o một tin động trời: “Hứa Tắc cũng bị bắt rồi, coi n&#x
F3; c&#x
F2;n d&#x
E1;m n&#x
F3;i bản th&#x
E2;n trong sạch nữa kh&#x
F4;ng! R&#x
F5; r&#x
E0;ng l&#x
E0; n&#x
F3; đ&#x
F2;i tiền hối lộ kh&#x
F4;ng được, b&#x
E8;n sinh l&#x
F2;ng th&#x
F9; hận, vu c&#x
E1;o h&#x
E3;m hại Thập cửu lang! Ngươi cứ chờ m&#x
E0; xem!”


Thi&#x
EA;n Anh kh&#x
F4;ng d&#x
E1;m tin: “Tam b&#x
E1; mẫu đừng đ&#x
F9;a.”

“Ta cần g&#x
EC; n&#x
F3;i đ&#x
F9;a với một tiểu bối như ngươi?” Từ sau h&#x
F4;m l&#x
E0;m ầm ỹ ở đại sảnh đến nay, Th&#x
E1;i thị đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n nể nang g&#x
EC; người của ph&#x
F2;ng năm nữa: “Ngươi đi m&#x
E0; hỏi người ta coi ta c&#x
F3; gạt ngươi tốt kh&#x
F4;ng? Ngươi cứ chờ ở g&#x
F3;a đi, ăn hối lộ l&#x
E0; trọng tội đấy!”

Đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c nh&#x
E1;c thấy Vương Phu nam đang từ chỗ của l&#x
E3;o th&#x
E1;i th&#x
E1;i đi qua đ&#x
E2;y, Th&#x
E1;i thị liền cao giọng h&#x
F4;: “Thập thất lang, Thi&#x
EA;n Anh c&#x
F3; việc cần hỏi ch&#x
E1;u k&#x
EC;a!”


Thi&#x
EA;n Anh con quay lại nh&#x
EC;n thấy Vương Phu phái mạnh đang bước tới, n&#x
E0;ng chờ hắn dừng ch&#x
E2;n rồi mới cau m&#x
E0;y hỏi: “Tam b&#x
E1; mẫu n&#x
F3;i Tam lang bị bắt, c&#x
F3; đ&#x
FA;ng vậy kh&#x
F4;ng? Chuyện huynh n&#x
F3;i với ta ở cửa ng&#x
E1;ch h&#x
F4;m trước l&#x
E0; n&#x
F3;i gạt ta phải kh&#x
F4;ng?”

“Bị bắt?” Vương Phu nam tỏ vẻ kh&#x
F3; hiểu, “Ta kh&#x
F4;ng nghe được chuyện n&#x
E0;y, Tam th&#x
FA;c mẫu nghe thấy tin tức ở đ&#x
E2;u vậy? Những lời đồn hư hư thật thật như thế n&#x
E0;y, mọi người đừng tin. V&#x
E3;n bối c&#x
F2;n c&#x
F3; việc, xin ph&#x
E9;p đi trước.”

N&#x
F3;i đoạn, hắn chụp nhị vai Thi&#x
EA;n Anh xoay người n&#x
E0;ng lại, ra hiệu mang đến n&#x
E0;ng c&#x
F9;ng rời khỏi chỗ đ&#x
F3;, ho&#x
E0;n to&#x
E0;n kh&#x
F4;ng th&#x
E8;m để &#x
FD; phản ứng của Th&#x
E1;i thị c&#x
F2;n đứng ph&#x
ED;a sau.


Thi&#x
EA;n Anh chẳng hiểu g&#x
EC; cả cứ thế hắn đưa tới h&#x
E0;nh lang, đầu &#x
F3;c c&#x
F2;n đang cho&#x
E1;ng v&#x
E1;ng mơ hồ.

“Muội v&#x
E0; Tam th&#x
FA;c mẫu nhì người đ&#x
FA;ng l&#x
E0; th&#x
ED;ch chuốc khổ v&#x
E0;o người? chẳng phải l&#x
E0; tự chuốc lấy phiền sao? Đ&#x
FA;ng l&#x
E0; khờ khạo, trời lạnh qu&#x
E1; mau về đi.”

N&#x
F3;i xong, Vương Phu phái mạnh định bỏ đi nhưng Thi&#x
EA;n Anh đ&#x
E3; k&#x
E9;o hắn lại: “Biết đ&#x
E2;u lời b&#x
E0; ta n&#x
F3;i l&#x
E0; thật h&#x
EC; sao, loại người như Thập cửu lang rất c&#x
F3; thể xoay ngược lại cắn người kh&#x
E1;c, ta rất lo đến Tam lang! Lần trước chuyện huynh n&#x
F3;i Tam lang chỉ bị Vi&#x
EA;n ngoại lang của Bỉ bộ gọi đi l&#x
E0;m việc l&#x
E0; thật chứ?” N&#x
E0;ng n&#x
F3;i chấm dứt liền lấy tay đ&#x
E8; l&#x
EA;n tr&#x
E1;i tim đang nhảy th&#x
EC;nh thịch vào ngực, ho&#x
E0;n to&#x
E0;n qu&#x
EA;n mất mối “th&#x
E2;m th&#x
F9; đại hận” với Vương Phu Nam.


“Dựa v&#x
E0;o giao t&#x
EC;nh giữa ta v&#x
E0; Tam lang, ta c&#x
F3; lừa muội kh&#x
F4;ng?”

Kh&#x
F4;ng nhắc tới th&#x
EC; th&#x
F4;i, nhắc tới lại khiến Thi&#x
EA;n Anh nhớ đến sự kiện “k&#x
EA; ch&#x
E2;n c&#x
F9;ng ngủ” giữa hai người n&#x
E0;y. Gi&#x
F3; lạnh r&#x
ED;t g&#x
E0;o, thổi b&#x
F4;ng tuyết cất cánh v&#x
E0;o trong h&#x
E0;nh lang, sắc mặt Thi&#x
EA;n Anh lạnh l&#x
F9;ng như băng gặng hỏi: “Chuyện lần trước huynh n&#x
F3;i k&#x
EA; ch&#x
E2;n c&#x
F9;ng ngủ l&#x
E0; thật &#x
E0;? nhì người ngủ ở đ&#x
E2;u, l&#x
FA;c n&#x
E0;o, tại sao?!”

“K&#x
EA; ch&#x
E2;n c&#x
F9;ng ngủ ch&#x
ED;nh l&#x
E0; ch&#x
E2;n kề ch&#x
E2;n ấy m&#x
E0;.” Vương Phu phái mạnh c&#x
F2;n khẽ mỉm cười.


Cơn giận của Thi&#x
EA;n Anh x&#x
F4;ng l&#x
EA;n nhì g&#x
F2; m&#x
E1; khiến mặt n&#x
E0;ng đỏ bừng: “Hai người &#x
F4;m nhau ngủ?!”

“Kh&#x
F4;ng.” Vương Phu phái nam phủ nhận, nhưng lại th&#x
F2;ng một c&#x
E2;u: “Nhưng c&#x
F3; c&#x
F9;ng nhau ng&#x
E2;m suối nước n&#x
F3;ng.”

“C&#x
E1;i g&#x
EC;!” Thi&#x
EA;n Anh kh&#x
F4;ng thể tin nổi, tức giận giậm ch&#x
E2;n: “Ta kh&#x
F4;ng tin, ta kh&#x
F4;ng tin đ&#x
E2;u!”


Vương Phu nam lại tr&#x
EA;u n&#x
E0;ng: “L&#x
E0; thật đấy, tr&#x
EA;n d&#x
E3;y Đ&#x
F4;ng T&#x
FA; Lĩnh cơ k&#x
EC;a. Nh&#x
E0; họ ở đ&#x
F3;, hẳn l&#x
E0; muội biết đ&#x
FA;ng kh&#x
F4;ng.”

Thi&#x
EA;n Anh &#x
F4;m đầu phủ nhận chuyện n&#x
E0;y, đến khi vất vả chấp nhận thực tế th&#x
EC; g&#x
E0;o l&#x
EA;n: “Chắc chắn l&#x
E0; huynh đ&#x
E3; d&#x
F9;ng thủ đoạn lừa gạt ch&#x
E0;ng, đ&#x
F9;a giỡn ch&#x
E0;ng!” N&#x
E0;ng ngẩng đầu vặn hỏi: “Huynh kh&#x
F4;ng c&#x
F3; l&#x
E0;m g&#x
EC; ch&#x
E0;ng đấy chứ?!”

Vương Phu nam giới sợ n&#x
E0;ng rồi, duỗi tay ấn l&#x
EA;n đầu n&#x
E0;ng để n&#x
E0;ng b&#x
EC;nh tĩnh lại: “Thi&#x
EA;n Anh &#x
E0;, cụ v&#x
EC; hỏi ta th&#x
EC; muội n&#x
EA;n d&#x
E0;nh thời gian để &#x
FD; một Ngự sử t&#x
EA;n l&#x
E0; Luyện Hội đi. T&#x
EA;n n&#x
E0;y với Tam lang nh&#x
E0; muội c&#x
F9;ng c&#x
F3; xuất th&#x
E2;n giống nhau. Gần đ&#x
E2;y ta c&#x
F3; điều tra th&#x
EC; ph&#x
E1;t hiện hắn rất quan tiền t&#x
E2;m đến Tam lang. Muội phải tr&#x
F4;ng chừng cẩn thận đừng để hắn c&#x
F9;ng Tam lang nh&#x
E0; muội nảy sinh t&#x
EC;nh cảm g&#x
EC; vượt qu&#x
E1; t&#x
EC;nh đồng li&#x
EA;u đấy.”


“Vượt qu&#x
E1; t&#x
EC;nh đồng li&#x
EA;u l&#x
E0; sao?”

“Ừ th&#x
EC;, giữa đ&#x
F4;ng li&#x
EA;u với nhau cũng kh&#x
F4;ng được vượt qu&#x
E1; bổn phận, hoặc kh&#x
F4;ng được để xảy ra chuyện g&#x
EC; bất ch&#x
ED;nh đấy m&#x
E0;.”

Thi&#x
EA;n Anh nh&#x
ED;u m&#x
E0;y bực bội: “Nếu c&#x
F3; chuyện đ&#x
F3; th&#x
EC; ta sẽ lột da t&#x
EA;n Ngự Sử kia!”


Vương Phu phái mạnh nhịn cười, chuyển phiên người bước đi.

“N&#x
E0;y, huynh chờ một ch&#x
FA;t!” Thi&#x
EA;n Anh gọi hắn lại, “Gi&#x
FA;p ta một chuyện…”

“Vừa rồi mới th&#x
EC; to lớn tiếng, trước kia th&#x
EC; phớt lờ ta, b&#x
E2;y giờ muội lại muốn ta gi&#x
FA;p mang đến &#x
E0;?”


Thi&#x
EA;n Anh cau m&#x
E0;y. N&#x
E0;ng đ&#x
E3; quyết định cả đời kh&#x
F4;ng qua lại với người n&#x
E0;y nữa, nhưng n&#x
E0;ng đ&#x
FA;ng l&#x
E0; một người chẳng c&#x
F3; nguy&#x
EA;n tắc, chẳng c&#x
F3; kh&#x
ED; ph&#x
E1;ch g&#x
EC; cả.

“Gọi một tiếng Thập thất huynh đi.” Vương Phu nam giới nghi&#x
EA;ng người nh&#x
EC;n xuống, nh&#x
E2;n cơ hội lấy lại địa vị t&#x
F4;n qu&#x
FD; của huynh trưởng.

Thi&#x
EA;n Anh lườm hắn, cuối c&#x
F9;ng dối l&#x
F2;ng gọi một tiếng “Thập thất lang”, ngay lập tức sau đ&#x
F3; cũng lập tức tung ra y&#x
EA;u cầu: “Huynh v&#x
E0;o th&#x
E0;nh đem Hứa Tắc về đ&#x
E2;y đi. Cuối năm rồi, ch&#x
E0;ng cứ v&#x
F9;i đ&#x
E2;u l&#x
E0;m việc, kh&#x
F4;ng chịu quay lại ta rất lo lắng!”


“Ta sẽ cố hết sức.”

Mặc d&#x
F9; đ&#x
E3; với Thi&#x
EA;n Anh nhưng họ Vương n&#x
E0;o đ&#x
F3; cũng kh&#x
F4;ng nh&#x
E2;n l&#x
FA;c đi tuần m&#x
E0; v&#x
E0;o th&#x
E0;nh t&#x
EC;m người.

*


Cuối c&#x
F9;ng tuyết cũng ngừng rơi, tuyết đọng tr&#x
EA;n mặt đường bắt đầu chảy dần, từng vũng nước đ&#x
E1; d&#x
E0;i ngắn kh&#x
E1;c nhau vẫn đang tan ra tr&#x
EA;n h&#x
E0;nh lang Ngự sử đ&#x
E0;i.

Buổi s&#x
E1;ng, Luyện Hội bước ra từ ph&#x
F2;ng thẩm vấn đi về hướng c&#x
F4;ng ph&#x
F2;ng, c&#x
F2;n chưa bước qua cửa th&#x
EC; bất th&#x
EC;nh l&#x
EC;nh c&#x
F3; người chặn đường. Hắn l&#x
F9;i lại một bước, giấu đồ cầm trong tay ra sau lưng: “Sao huynh lại tới đ&#x
E2;y?”

“Huynh chột dạ g&#x
EC; thế?” Vương Phu nam giới liếc nh&#x
EC;n một tay kh&#x
E1;c m&#x
E0; hắn c&#x
F2;n chưa kịp giấu ra sau lưng.


Luyện Hội tức th&#x
EC; cầm cuốn sổ ra, v&#x
F2;ng qua Vương Phu nam đi thẳng v&#x
E0;o c&#x
F4;ng ph&#x
F2;ng: “Uống tr&#x
E0; kh&#x
F4;ng?”

“Kh&#x
F4;ng.” Vương Phu phái nam thẳng thắn từ chối: “Mục đ&#x
ED;ch h&#x
F4;m ni ta đến rất r&#x
F5; r&#x
E0;ng, ta muốn đưa Hứa Tắc đi.”

Luyện Hội ngồi xuống sau b&#x
E0;n, nhướng m&#x
E0;y: “Lần n&#x
E0;o huynh cũng đến rất đ&#x
FA;ng l&#x
FA;c, ta thật sự nghi ngờ kh&#x
F4;ng biết ở Ngự sử đ&#x
E0;i n&#x
E0;y huynh c&#x
F3;…”


“Kh&#x
F4;ng cần huynh nghi ngờ, đ&#x
FA;ng l&#x
E0; ta c&#x
F3; tai mắt đấy, đến n&#x
EA;n tốt nhất huynh n&#x
EA;n tra r&#x
F5; kẻ đ&#x
F3; l&#x
E0; ai rồi bắt lại đi.” Vương Phu phái mạnh cũng kh&#x
F4;ng t&#x
ED;nh ngồi xuống, “Mau thả người đi, nếu kh&#x
F4;ng ta sẽ đến Thượng thư đ&#x
F4; tỉnh.”

Ngự sử đ&#x
E0;i c&#x
F3; tr&#x
E1;ch nhiệm gi&#x
E1;m s&#x
E1;t kết tội b&#x
E1;ch quan, c&#x
F2;n Thượng thư đ&#x
F4; tỉnh lại c&#x
F3; thể buộc tội Lục s&#x
E1;t Ngự sử.

Cho n&#x
EA;n mới n&#x
F3;i vỏ qu&#x
FD;t d&#x
E0;y vẫn c&#x
F2;n m&#x
F3;ng tay nhọn.


Nh&#x
EC;n th&#x
E1;i độ của Vương Phu Nam, Luyện Hội chắc chắn hắn đ&#x
E3; đo&#x
E1;n được chuyện của Hứa Tắc nhưng vẫn hỏi một c&#x
E2;u: “Lần n&#x
E0;y huynh kh&#x
F4;ng nh&#x
FA;ng tay l&#x
E0; v&#x
EC; đ&#x
E3; biết r&#x
F5; nội t&#x
EC;nh?”

Vương Phu nam n&#x
F3;i qua loa: “H&#x
E0;nh động của huynh c&#x
F2;n chưa đủ r&#x
F5; r&#x
E0;ng &#x
E0;? Tịch thu một đống sổ s&#x
E1;ch, c&#x
F2;n nhốt Hứa Tắc l&#x
E2;u như vậy nhưng kh&#x
F4;ng một ch&#x
FA;t động tĩnh. Chỉ l&#x
E0; vụ &#x
E1;n đ&#x
F2;i hối lộ của t&#x
EA;n quan nh&#x
E3;i nh&#x
E9;p th&#x
F4;i m&#x
E0;, cần g&#x
EC; l&#x
E0;m ầm ĩ như vậy?”

Luyện Hội cười: “Huynh c&#x
F3; thể đo&#x
E1;n được, những kẻ đ&#x
F3; hẳn cũng đo&#x
E1;n được. Nhưng vậy th&#x
EC; sao?” Hắn vui vẻ nh&#x
E1;y mắt: “Chờ đến khi bọn ch&#x
FA;ng ph&#x
E1;t hiện th&#x
EC; đ&#x
E3; kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n kịp nữa rồi.”


“Đừng khoe khoang với ta.” Vương Phu nam ngắt lời: “Thả người.”

Vương Phu nam vừa dứt lời, l&#x
ED;nh lại đột nhi&#x
EA;n x&#x
F4;ng v&#x
E0;o: “Luyện, Luyện Ngự sử kh&#x
F4;ng kết thúc rồi! Hứa Tắc đ&#x
F3;.”

* Sổ tứ trụ: Xuất hiện v&#x
E0;o thời k&#x
EC; Đường Tống, tứ trụ l&#x
E0; một nguy&#x
EA;n tắc kế to&#x
E1;n được th&#x
E0;nh lập như sau: Số dư đầu kỳ + số nhập = Số xuất + số dư cuối kỳ


*

Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99Chương 100Chương 101Chương 102Chương 103Chương 104Chương 105Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109Chương 110
Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99Chương 100Chương 101Chương 102Chương 103Chương 104Chương 105Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109Chương 110